Monthly Archives: Tháng Năm 2013

Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc – Chương 11

Chương 11 – Câu hỏi của Hoàng a mã

Đuôi lông mày Càn Long giương lên, hơi hơi ngửa ra dựa vào lưng ghế dựa đằng sau, “Cho trẫm lý do của ngươi.”

“Nô tài tài sơ học thiển, không đảm đương nổi vị trí này.” Phúc Khang An một chút nghiêm túc, nói ra lý do trực tiếp làm cho Càn Long căn bản không cần tự hỏi, trực tiếp lựa chọn không tin.

Hắn gõ bàn học bên cạnh, nhăn mày, giọng nói hơi có chút không tốt.

“Hoang đường, ngươi làm không nổi thì ai làm?! Kinh thành dân gian có đồn đãi,‘Có con như nhà Phú Sát, con trưởng thiện chiến, con thứ thiện võ, con nhỏ nhất Dao Lâm, văn võ toàn tài.’ ngươi chính năm mười ba tuổi liền nổi khắp kinh thành, hôm nay ngươi cùng trẫm nói ngươi làm không được một thư đồng của a ca?”

Ngô Thư Lai ôm trán, ở trong lòng kêu khổ, Hoàng Thượng đã nhiều ngày bị hai cái cách cách làm đau đầu, tiểu công tử, sao ngươi còn ở phía sau thêm phiền a.

“Đó đều là trên phố mậu truyền, đồng ngôn diễn ngữ thôi.” Thân hình Phúc Khang An càng cúi thấp, hai tay gắt gao nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, làm cho hắn hiểu được mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Càn Long xem Phúc Khang An kiên quyết, trong lòng dao động. Muốn nói là hắn nhìn trúng Phúc Khang An, muốn một đứa nhỏ có tài như vậy có thể giữ ở bên người nuôi, nhưng lại không muốn bị nói là đoạt con người khác, mới nghĩ ra biện pháp làm thư đồng. Phúc Khang An thư đồng là định chắc rồi, Phúc Khang An làm thư đồng cho Vĩnh Cơ cũng thật là nhân tài không được trọng dụng, nếu là Vĩnh Cơ không được, hắn xoa bóp trán, “Bằng không……”

Hắn đang phân vân, Ngô Thư Lai đứng ở dưới liều mạng xua tay, Càn Long hướng hắn gật gật đầu, hắn nhanh chóng nhanh như chớp chạy chậm lại đây, đến sát lỗ tai nói, “Hoàng Thượng a, chuyện này ngài cũng không thể lại đổi rồi, vị trí thư đồng a ca đều đầy, ngài hiện tại đổi cũng không thích hợp a, đối với thanh danh của tiểu công tử không tốt.”

Đúng là đạo lý này, Vĩnh Cơ tốt xấu phía trước còn đã cứu mệnh mình, nếu mình chỉ cần điều hắn thư đồng, truyền ra đi mặt mũi mình thật đúng là không chịu được, Càn Long nghĩ một lát, nói, “Phúc Khang An a, ngươi nói chuyện trẫm đã biết, trẫm nhìn ngươi tiến cung đến bây giờ cũng không về nhà, trẫm đặc chuẩn cho ngươi nghỉ, ngày mai ngươi trở về nhìn xem Phó Hằng bọn họ thế nào?”

“Nô tài tạ chủ long ân, nhưng là nô tài……”

Chỉ có cơ hội lúc này, hắn sợ về sau không có dũng khí mà nói như vậy nữa, chẳng sợ đánh đổ tiền đồ của mình, đứa nhỏ kia như vậy…… Hắn sẽ, sớm muộn gì sẽ luân hãm vào trong sự đơn giản ấm áp khoái hoạt của đứa nhỏ đó, đi không được.

“Tốt lắm, chuyện ngươi nói trẫm sẽ xử lý, ngươi quỳ an trước đi.” Càn Long xua tay.

Phúc Khang An còn muốn nói nữa, xem Càn Long đã nhắm mắt, trạng thái mỏi mệt không chịu nổi, Phúc Khang An bất đắc dĩ, đành phải yên lặng lui đi ra ngoài.

Lúc hắn trở lại A Ca sở, Vĩnh Cơ đã không biết từ nơi nào đã trở lại, đang trườn trên bàn thưởng thức một cây trúc tiêu, vừa nói chuyện với Phúc công công, quải trượng cho tới bây giờ đều chính là bài trí Phúc công công đi qua đi lại chuẩn bị đồ ăn cho tiểu chủ tử, một thân nhiệt tình.

Đứa nhỏ nhìn thấy hắn trở về, từ trên bàn ngồi thẳng lên, đem trúc tiêu đút vào tay áo, “Phúc Khang An, ngươi ăn cơm chưa?”

Phúc Khang An nhìn đứa nhỏ tươi cười như trước kia, hắn bỗng nhiên muốn biết, đứa nhỏ này thật sự cái gì cũng đều không hiểu sao? Nó cười thật sự vốn không có chút đau thương sao? Hắn khó được lắc đầu, cười nói, “Không có, nô tài có thể ăn cùng chủ tử không?”

“A?” Vĩnh Cơ kinh ngạc, hắn nghĩ đến Phúc Khang An lại sẽ giống như trước đây, dùng xong bữa tối mới trở về, trực tiếp đến phòng mình, lập tức quay đầu, “Phúc công công chuẩn bị nhiều chút, Phúc Khang An cũng muốn ăn.”

“Hừ.” Lão nhân trực tiếp quăng cho Phúc Khang An một cái xem thường, Phúc Khang An yên ổn sinh bị, ngồi vào đối diện Vĩnh Cơ, nói với Vĩnh Cơ, “Mười Hai a ca, Hoàng Thượng cho nô tài nghỉ phép, nô tài ngày mai về nhà một chuyến.”

“A?”

“Như thế nào? Thực kinh ngạc? Nô tài cũng có nhà.” Đứa nhỏ nghiêng đầu, mở to hai mắt, hơi hơi ngang khởi thịt đô đô hai má bộ dáng thật sự là rất đáng yêu, Phúc Khang An nhịn không được cười ra tiếng.

Vĩnh Cơ vò đầu, “Không phải a, không phải thực kinh ngạc.”

“Có phải hay không thực kinh ngạc, là thực thực kinh ngạc.” Phúc Khang An đưa tay búng một cái ở trên trán đứa nhỏ.

Đứa nhỏ theo bản năng trốn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, “Phúc Khang An, ngươi hôm nay có chút không giống.”

Phúc Khang An lại búng, lần này trúng, hắn mỉm cười mở miệng, “Có cái gì không giống, nô tài vẫn là giống nhau.”

“Phải không?” Đứa nhỏ vuốt cái trán mình bị búng đến hồng hồng, ngốc hồ hồ cười, “Thật tốt.”

Không nói thêm cái gì thật tốt, lời nói của đứa nhỏ không có đặc chỉ, nhưng Phúc Khang An cố tình liền hiểu được hắn đang nói cái gì thật tốt. Hắn nghiêng đầu tránh đi tầm mắt đứa nhỏ, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm của đứa nhỏ ở trước mặt hắn lắc lắc đãng đãng, hắn vẫn nghĩ không ra là, tình cảnh như vậy, đứa nhỏ này là làm sao còn có thể đơn thuần khoái hoạt như vậy?

Sáng sớm hôm sau, Phúc Khang An thu thập đồ đạc, được người đón trở về nhà, Vĩnh Cơ như cũ đi thượng thư phòng, ở nửa đường lại bị Ngô Thư Lai ngăn cản.

Ngô Thư Lai là thái giám tổng quản, rất ít có chuyện cần hắn tự mình xuất động, hắn không có bồi ở Càn Long bên người, ngược lại xuất hiện ở trên đường Vĩnh Cơ đi thượng thư phòng, Vĩnh Cơ nháy mắt mấy cái, “Ngô tổng quản, hoàng a mã đâu?”

“Ha ha, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng đó, lão nô là lại đây mời Mười Hai a ca đi qua.” Ngô Thư Lai ưỡn nghiêm mặt, “Hoàng Thượng tìm ngài đó.”

Thiếu niên bỗng nhiên vui mừng, đem sách vở đang ôm trong ngực giao cho thị vệ phía sau, “An Nhạc, giúp Vĩnh Cơ cầm, ngươi đi thượng thư phòng trước.”

Thị vệ trầm mặc ít nói chỉ là tiếp nhận sách vở, nhưng không có rời đi, ánh mắt bướng bỉnh đặt ở trên người thiếu niên đang cười vui vẻ, cuối cùng cái gì cũng không có nói.

Lý do mà Càn Long tìm Vĩnh Cơ là vì Phúc Khang An, Phúc Khang An tìm hắn nói chuyện kia, Càn Long trong nội tâm có tự cân nhắc, hắn không nghĩ tới vấn đề xảy ra ở tại Phúc Khang An mình nhìn trúng, hắn nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy đầu đuôi chuyện này là tại trên người Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ dọc theo đường đi cao hứng đi theo Ngô Thư Lai, bước chân nhẹ nhàng, Ngô Thư Lai thở dài, hắn từ khi tiến cung đến Bảo Thân vương phủ đến bây giờ là thái giám tổng quản đi theo Càn Long nhiều năm như vậy, vài vị a ca từ khi sinh ra đến lớn lên gần như đều là hắn nhìn, chân chính đem Hoàng Thượng cho rằng phụ thân, chân chính kính yêu Hoàng Thượng chỉ có Mười Hai a ca một người, đáng tiếc Hoàng Thượng một lòng toàn phóng tới trên người hai cái dân gian cách cách không biết làm sao đến kia, nữ nhi của người khác nuôi như vậy vui vẻ, đối với con trai trưởng của mình chẳng quan tâm, đứa nhỏ này thật đáng thương.

“Hoàng Thượng, Mười Hai a ca tới.”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Càn Long phất tay, Ngô Thư Lai đi đến ngoài cửa, thay hai người đóng cửa, đôi phụ tử này không biết đến cuối cùng sẽ đi đến kết cục như thế nào……

Thiếu niên thỉnh an sau liền co quắp đứng ở trước bàn học, nó không dám ngẩng đầu nhìn, lại càng không dám vụng trộm ngắm bốn phía, ánh mắt dừng lại ở mũi chân, tim đập thùng thùng, đoán nguyên nhân hoàng a mã gọi nó đến, gần nhất công khóa mình làm không tốt, hay là cưỡi ngựa theo không kịp các ca ca?

“Vĩnh Cơ, thư đồng trẫm ban cho ngươi, ngươi cùng hắn ở chung thế nào?” Càn Long mặt không đổi sắc, tiếp tục phê chữa tấu chương, thản nhiên hỏi.

Vĩnh Cơ trong lòng buông lỏng, thì ra là quan tâm vấn đề mình cùng Phúc Khang An ở chung a, “Hồi hoàng a mã, Vĩnh Cơ cùng Phúc Khang An ở chung tốt lắm.”

Sau khi nói xong có chút chột dạ, kỳ thật thời gian nó cùng Phúc Khang An ở chung thật sự không phải rất nhiều, nhưng mà tối hôm qua nó liền cùng Phúc Khang An nói rất nhiều chuyện, còn cùng nhau dùng bữa tối, cho nên như vậy có thể xem như tốt lắm đi?

Càn Long nhăn mày, nhận định con là đang nói dối, nếu ở chung tốt, Phúc Khang An làm sao muốn từ đi vị trí thư đồng, hắn buông bút chống cằm xem mặt bắt đầu phiếm hồng con trai trưởng duy nhất của mình trước mặt, “Vậy sinh hoạt của Phúc Khang An, ở thượng thư phòng thế nào?”

“A?” Vĩnh Cơ há mồm, nho nhỏ kinh hô, chuyện đó nó không biết nha, Phúc Khang An đi sớm về muộn, trong thượng thư phòng ngoại trừ chỗ ngồi ở bên cạnh nó, Phúc Khang An đều là cùng các ca ca, nó ấp a ấp úng nói, “Đều rất tốt, mọi người đều thích hắn.”

Bộ dáng này của nó xem ở trong mắt Càn Long vốn đã đầy bụng đều là ngờ vực vô căn cứ, càng làm cho hắn kiên định ý nghĩ của mình, cười lạnh một tiếng, hắn đem một cái tấu chương đập mạnh trên bàn, “Rất tốt? Trẫm xem cũng không phải là như vậy!”

Thiếu niên hoảng sợ, kinh sợ nhìn về Càn Long thay đổi sắc mặt phía sau án thư, “Hoàng a mã……”

“Sáng nay Phúc Khang An đến cùng trẫm nói muốn bỏ đi chức thư đồng của hắn, ngươi cho là chuyện gì xảy ra?!” Càn Long vỗ bàn lớn tiếng quát.

Lần này Vĩnh Cơ không có bị dọa đến, nó mờ mịt lắc đầu, tiêu hóa ý tứ bên trong lời nói của Càn Long. Phúc Khang An muốn bỏ đi chức vị làm bạn đọc của mình, nhưng tối hôm qua bọn họ nói chuyện thực vui vẻ, Phúc Khang An cũng đối mình cười, vì sao đâu? Nó đã cố gắng không quấy rầy Phúc Khang An nha, không cùng hắn đi, không cùng hắn ôn tập công khóa, không cùng hắn…… Hắn chính là chờ ở một bên a, vì sao Phúc Khang An vẫn là không thích mình?

Nó vốn định đem Phúc Khang An làm đệ đệ, chờ nó nhìn thấy Phúc Khang An, phát hiện đệ đệ bộ dạng cao hơn mình, được hoan nghênh hơn mình, hiểu được nhiều hơn mình, nó không biết nên làm cái gì bây giờ. Đệ đệ này tính tình không phải tốt lắm, luôn trừng nó, nhưng nó vẫn là muốn nói chuyện với hắn, muốn có bạn cùng nhau đùa, nó cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể chờ, giống như tối hôm qua, chờ Phúc Khang An mọi chuyện đều bận xong rồi, có thời gian, nó mới có thể làm bộ như lơ đãng thấu đi lên cùng hắn nói nói mấy câu, mặc dù có lúc sẽ có chút khổ sở, nhưng là chuyện đó nó chưa bao giờ nói ra.

“Trẫm nhìn ngươi là đầy bụng nói dối! Hôm nay trẫm xem ở mặt mũi Phúc Khang An, không so đo với ngươi, ngươi về sau chú ý lời nói của mình, Phúc Khang An là rường cột nước nhà trẫm nhìn trúng, ngươi không nhỏ, phải hiểu được nặng nhẹ.”

“Nhi thần…… Biết sai.”

Chua sót trong mắt tự dưng hóa thành nước mắt, mặc dù cái gì nó cũng đều không hiểu cũng hiểu được chưa bao giờ một a ca phải xem thư đồng mặt mũi mới có thể bị miễn đi trách phạt, này tính cái gì? Hoàng a mã, chẳng lẽ thật là Vĩnh Cơ làm sai sao?

Thiếu niên lau nước mắt, quỳ trên mặt đất, bả vai hơi hơi run run, xem ở trong mắt Càn Long không biết vì sao cảm thấy chói mắt, thì ra ý tưởng tính phạt thiếu niên quỳ một hai canh giờ bị mắc cạn, giọng hắn chậm lại, “Quên đi, trở về chép đệ tử quy mấy chục lần đi, trẫm……”

“Nhi thần lĩnh chỉ.” Thiếu niên thanh âm khàn khàn đánh gãy lời an ủi đến yết hầu của Càn Long.