Category Archives: Đam mỹ

Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc – Chương 11

Chương 11 – Câu hỏi của Hoàng a mã

Đuôi lông mày Càn Long giương lên, hơi hơi ngửa ra dựa vào lưng ghế dựa đằng sau, “Cho trẫm lý do của ngươi.”

“Nô tài tài sơ học thiển, không đảm đương nổi vị trí này.” Phúc Khang An một chút nghiêm túc, nói ra lý do trực tiếp làm cho Càn Long căn bản không cần tự hỏi, trực tiếp lựa chọn không tin.

Hắn gõ bàn học bên cạnh, nhăn mày, giọng nói hơi có chút không tốt.

“Hoang đường, ngươi làm không nổi thì ai làm?! Kinh thành dân gian có đồn đãi,‘Có con như nhà Phú Sát, con trưởng thiện chiến, con thứ thiện võ, con nhỏ nhất Dao Lâm, văn võ toàn tài.’ ngươi chính năm mười ba tuổi liền nổi khắp kinh thành, hôm nay ngươi cùng trẫm nói ngươi làm không được một thư đồng của a ca?”

Ngô Thư Lai ôm trán, ở trong lòng kêu khổ, Hoàng Thượng đã nhiều ngày bị hai cái cách cách làm đau đầu, tiểu công tử, sao ngươi còn ở phía sau thêm phiền a.

“Đó đều là trên phố mậu truyền, đồng ngôn diễn ngữ thôi.” Thân hình Phúc Khang An càng cúi thấp, hai tay gắt gao nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, làm cho hắn hiểu được mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Càn Long xem Phúc Khang An kiên quyết, trong lòng dao động. Muốn nói là hắn nhìn trúng Phúc Khang An, muốn một đứa nhỏ có tài như vậy có thể giữ ở bên người nuôi, nhưng lại không muốn bị nói là đoạt con người khác, mới nghĩ ra biện pháp làm thư đồng. Phúc Khang An thư đồng là định chắc rồi, Phúc Khang An làm thư đồng cho Vĩnh Cơ cũng thật là nhân tài không được trọng dụng, nếu là Vĩnh Cơ không được, hắn xoa bóp trán, “Bằng không……”

Hắn đang phân vân, Ngô Thư Lai đứng ở dưới liều mạng xua tay, Càn Long hướng hắn gật gật đầu, hắn nhanh chóng nhanh như chớp chạy chậm lại đây, đến sát lỗ tai nói, “Hoàng Thượng a, chuyện này ngài cũng không thể lại đổi rồi, vị trí thư đồng a ca đều đầy, ngài hiện tại đổi cũng không thích hợp a, đối với thanh danh của tiểu công tử không tốt.”

Đúng là đạo lý này, Vĩnh Cơ tốt xấu phía trước còn đã cứu mệnh mình, nếu mình chỉ cần điều hắn thư đồng, truyền ra đi mặt mũi mình thật đúng là không chịu được, Càn Long nghĩ một lát, nói, “Phúc Khang An a, ngươi nói chuyện trẫm đã biết, trẫm nhìn ngươi tiến cung đến bây giờ cũng không về nhà, trẫm đặc chuẩn cho ngươi nghỉ, ngày mai ngươi trở về nhìn xem Phó Hằng bọn họ thế nào?”

“Nô tài tạ chủ long ân, nhưng là nô tài……”

Chỉ có cơ hội lúc này, hắn sợ về sau không có dũng khí mà nói như vậy nữa, chẳng sợ đánh đổ tiền đồ của mình, đứa nhỏ kia như vậy…… Hắn sẽ, sớm muộn gì sẽ luân hãm vào trong sự đơn giản ấm áp khoái hoạt của đứa nhỏ đó, đi không được.

“Tốt lắm, chuyện ngươi nói trẫm sẽ xử lý, ngươi quỳ an trước đi.” Càn Long xua tay.

Phúc Khang An còn muốn nói nữa, xem Càn Long đã nhắm mắt, trạng thái mỏi mệt không chịu nổi, Phúc Khang An bất đắc dĩ, đành phải yên lặng lui đi ra ngoài.

Lúc hắn trở lại A Ca sở, Vĩnh Cơ đã không biết từ nơi nào đã trở lại, đang trườn trên bàn thưởng thức một cây trúc tiêu, vừa nói chuyện với Phúc công công, quải trượng cho tới bây giờ đều chính là bài trí Phúc công công đi qua đi lại chuẩn bị đồ ăn cho tiểu chủ tử, một thân nhiệt tình.

Đứa nhỏ nhìn thấy hắn trở về, từ trên bàn ngồi thẳng lên, đem trúc tiêu đút vào tay áo, “Phúc Khang An, ngươi ăn cơm chưa?”

Phúc Khang An nhìn đứa nhỏ tươi cười như trước kia, hắn bỗng nhiên muốn biết, đứa nhỏ này thật sự cái gì cũng đều không hiểu sao? Nó cười thật sự vốn không có chút đau thương sao? Hắn khó được lắc đầu, cười nói, “Không có, nô tài có thể ăn cùng chủ tử không?”

“A?” Vĩnh Cơ kinh ngạc, hắn nghĩ đến Phúc Khang An lại sẽ giống như trước đây, dùng xong bữa tối mới trở về, trực tiếp đến phòng mình, lập tức quay đầu, “Phúc công công chuẩn bị nhiều chút, Phúc Khang An cũng muốn ăn.”

“Hừ.” Lão nhân trực tiếp quăng cho Phúc Khang An một cái xem thường, Phúc Khang An yên ổn sinh bị, ngồi vào đối diện Vĩnh Cơ, nói với Vĩnh Cơ, “Mười Hai a ca, Hoàng Thượng cho nô tài nghỉ phép, nô tài ngày mai về nhà một chuyến.”

“A?”

“Như thế nào? Thực kinh ngạc? Nô tài cũng có nhà.” Đứa nhỏ nghiêng đầu, mở to hai mắt, hơi hơi ngang khởi thịt đô đô hai má bộ dáng thật sự là rất đáng yêu, Phúc Khang An nhịn không được cười ra tiếng.

Vĩnh Cơ vò đầu, “Không phải a, không phải thực kinh ngạc.”

“Có phải hay không thực kinh ngạc, là thực thực kinh ngạc.” Phúc Khang An đưa tay búng một cái ở trên trán đứa nhỏ.

Đứa nhỏ theo bản năng trốn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, “Phúc Khang An, ngươi hôm nay có chút không giống.”

Phúc Khang An lại búng, lần này trúng, hắn mỉm cười mở miệng, “Có cái gì không giống, nô tài vẫn là giống nhau.”

“Phải không?” Đứa nhỏ vuốt cái trán mình bị búng đến hồng hồng, ngốc hồ hồ cười, “Thật tốt.”

Không nói thêm cái gì thật tốt, lời nói của đứa nhỏ không có đặc chỉ, nhưng Phúc Khang An cố tình liền hiểu được hắn đang nói cái gì thật tốt. Hắn nghiêng đầu tránh đi tầm mắt đứa nhỏ, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm của đứa nhỏ ở trước mặt hắn lắc lắc đãng đãng, hắn vẫn nghĩ không ra là, tình cảnh như vậy, đứa nhỏ này là làm sao còn có thể đơn thuần khoái hoạt như vậy?

Sáng sớm hôm sau, Phúc Khang An thu thập đồ đạc, được người đón trở về nhà, Vĩnh Cơ như cũ đi thượng thư phòng, ở nửa đường lại bị Ngô Thư Lai ngăn cản.

Ngô Thư Lai là thái giám tổng quản, rất ít có chuyện cần hắn tự mình xuất động, hắn không có bồi ở Càn Long bên người, ngược lại xuất hiện ở trên đường Vĩnh Cơ đi thượng thư phòng, Vĩnh Cơ nháy mắt mấy cái, “Ngô tổng quản, hoàng a mã đâu?”

“Ha ha, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng đó, lão nô là lại đây mời Mười Hai a ca đi qua.” Ngô Thư Lai ưỡn nghiêm mặt, “Hoàng Thượng tìm ngài đó.”

Thiếu niên bỗng nhiên vui mừng, đem sách vở đang ôm trong ngực giao cho thị vệ phía sau, “An Nhạc, giúp Vĩnh Cơ cầm, ngươi đi thượng thư phòng trước.”

Thị vệ trầm mặc ít nói chỉ là tiếp nhận sách vở, nhưng không có rời đi, ánh mắt bướng bỉnh đặt ở trên người thiếu niên đang cười vui vẻ, cuối cùng cái gì cũng không có nói.

Lý do mà Càn Long tìm Vĩnh Cơ là vì Phúc Khang An, Phúc Khang An tìm hắn nói chuyện kia, Càn Long trong nội tâm có tự cân nhắc, hắn không nghĩ tới vấn đề xảy ra ở tại Phúc Khang An mình nhìn trúng, hắn nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy đầu đuôi chuyện này là tại trên người Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ dọc theo đường đi cao hứng đi theo Ngô Thư Lai, bước chân nhẹ nhàng, Ngô Thư Lai thở dài, hắn từ khi tiến cung đến Bảo Thân vương phủ đến bây giờ là thái giám tổng quản đi theo Càn Long nhiều năm như vậy, vài vị a ca từ khi sinh ra đến lớn lên gần như đều là hắn nhìn, chân chính đem Hoàng Thượng cho rằng phụ thân, chân chính kính yêu Hoàng Thượng chỉ có Mười Hai a ca một người, đáng tiếc Hoàng Thượng một lòng toàn phóng tới trên người hai cái dân gian cách cách không biết làm sao đến kia, nữ nhi của người khác nuôi như vậy vui vẻ, đối với con trai trưởng của mình chẳng quan tâm, đứa nhỏ này thật đáng thương.

“Hoàng Thượng, Mười Hai a ca tới.”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” Càn Long phất tay, Ngô Thư Lai đi đến ngoài cửa, thay hai người đóng cửa, đôi phụ tử này không biết đến cuối cùng sẽ đi đến kết cục như thế nào……

Thiếu niên thỉnh an sau liền co quắp đứng ở trước bàn học, nó không dám ngẩng đầu nhìn, lại càng không dám vụng trộm ngắm bốn phía, ánh mắt dừng lại ở mũi chân, tim đập thùng thùng, đoán nguyên nhân hoàng a mã gọi nó đến, gần nhất công khóa mình làm không tốt, hay là cưỡi ngựa theo không kịp các ca ca?

“Vĩnh Cơ, thư đồng trẫm ban cho ngươi, ngươi cùng hắn ở chung thế nào?” Càn Long mặt không đổi sắc, tiếp tục phê chữa tấu chương, thản nhiên hỏi.

Vĩnh Cơ trong lòng buông lỏng, thì ra là quan tâm vấn đề mình cùng Phúc Khang An ở chung a, “Hồi hoàng a mã, Vĩnh Cơ cùng Phúc Khang An ở chung tốt lắm.”

Sau khi nói xong có chút chột dạ, kỳ thật thời gian nó cùng Phúc Khang An ở chung thật sự không phải rất nhiều, nhưng mà tối hôm qua nó liền cùng Phúc Khang An nói rất nhiều chuyện, còn cùng nhau dùng bữa tối, cho nên như vậy có thể xem như tốt lắm đi?

Càn Long nhăn mày, nhận định con là đang nói dối, nếu ở chung tốt, Phúc Khang An làm sao muốn từ đi vị trí thư đồng, hắn buông bút chống cằm xem mặt bắt đầu phiếm hồng con trai trưởng duy nhất của mình trước mặt, “Vậy sinh hoạt của Phúc Khang An, ở thượng thư phòng thế nào?”

“A?” Vĩnh Cơ há mồm, nho nhỏ kinh hô, chuyện đó nó không biết nha, Phúc Khang An đi sớm về muộn, trong thượng thư phòng ngoại trừ chỗ ngồi ở bên cạnh nó, Phúc Khang An đều là cùng các ca ca, nó ấp a ấp úng nói, “Đều rất tốt, mọi người đều thích hắn.”

Bộ dáng này của nó xem ở trong mắt Càn Long vốn đã đầy bụng đều là ngờ vực vô căn cứ, càng làm cho hắn kiên định ý nghĩ của mình, cười lạnh một tiếng, hắn đem một cái tấu chương đập mạnh trên bàn, “Rất tốt? Trẫm xem cũng không phải là như vậy!”

Thiếu niên hoảng sợ, kinh sợ nhìn về Càn Long thay đổi sắc mặt phía sau án thư, “Hoàng a mã……”

“Sáng nay Phúc Khang An đến cùng trẫm nói muốn bỏ đi chức thư đồng của hắn, ngươi cho là chuyện gì xảy ra?!” Càn Long vỗ bàn lớn tiếng quát.

Lần này Vĩnh Cơ không có bị dọa đến, nó mờ mịt lắc đầu, tiêu hóa ý tứ bên trong lời nói của Càn Long. Phúc Khang An muốn bỏ đi chức vị làm bạn đọc của mình, nhưng tối hôm qua bọn họ nói chuyện thực vui vẻ, Phúc Khang An cũng đối mình cười, vì sao đâu? Nó đã cố gắng không quấy rầy Phúc Khang An nha, không cùng hắn đi, không cùng hắn ôn tập công khóa, không cùng hắn…… Hắn chính là chờ ở một bên a, vì sao Phúc Khang An vẫn là không thích mình?

Nó vốn định đem Phúc Khang An làm đệ đệ, chờ nó nhìn thấy Phúc Khang An, phát hiện đệ đệ bộ dạng cao hơn mình, được hoan nghênh hơn mình, hiểu được nhiều hơn mình, nó không biết nên làm cái gì bây giờ. Đệ đệ này tính tình không phải tốt lắm, luôn trừng nó, nhưng nó vẫn là muốn nói chuyện với hắn, muốn có bạn cùng nhau đùa, nó cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể chờ, giống như tối hôm qua, chờ Phúc Khang An mọi chuyện đều bận xong rồi, có thời gian, nó mới có thể làm bộ như lơ đãng thấu đi lên cùng hắn nói nói mấy câu, mặc dù có lúc sẽ có chút khổ sở, nhưng là chuyện đó nó chưa bao giờ nói ra.

“Trẫm nhìn ngươi là đầy bụng nói dối! Hôm nay trẫm xem ở mặt mũi Phúc Khang An, không so đo với ngươi, ngươi về sau chú ý lời nói của mình, Phúc Khang An là rường cột nước nhà trẫm nhìn trúng, ngươi không nhỏ, phải hiểu được nặng nhẹ.”

“Nhi thần…… Biết sai.”

Chua sót trong mắt tự dưng hóa thành nước mắt, mặc dù cái gì nó cũng đều không hiểu cũng hiểu được chưa bao giờ một a ca phải xem thư đồng mặt mũi mới có thể bị miễn đi trách phạt, này tính cái gì? Hoàng a mã, chẳng lẽ thật là Vĩnh Cơ làm sai sao?

Thiếu niên lau nước mắt, quỳ trên mặt đất, bả vai hơi hơi run run, xem ở trong mắt Càn Long không biết vì sao cảm thấy chói mắt, thì ra ý tưởng tính phạt thiếu niên quỳ một hai canh giờ bị mắc cạn, giọng hắn chậm lại, “Quên đi, trở về chép đệ tử quy mấy chục lần đi, trẫm……”

“Nhi thần lĩnh chỉ.” Thiếu niên thanh âm khàn khàn đánh gãy lời an ủi đến yết hầu của Càn Long.

Hoàn Châu chi Bất Cải Cơ Nhạc – Chương 10

Chương 10 – Thư đồng cũng giống vậy

Trên thực tế có Phúc Khang An làm thư đồng, địa vị của Mười Hai a ca Vĩnh Cơ cũng không có tăng lên bao nhiêu, nhưng thật ra thư đồng của nó ở thượng thư phòng hỗn như cá gặp nước, đại khái đều là được trưởng bối nhà mình dạy, cùng gia thế như Phúc Khang An thế gia đệ tử cùng hoàng tử a ca nhóm không ở số ít, Phúc Khang An bản nhân cũng mạnh vì gạo bạo vì tiền, rất nhanh liền dung nhập thượng thư phòng.

Vĩnh Cơ khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ, cách đó không xa là một đám người nói chuyện phiếm cười đùa, nó biết người bị vây ở giữa là Phúc Khang An, Phúc Khang An thông minh hơn nó, thực có khả năng, mọi người đều thích hắn. Thiếu niên yên lặng mở sách ra, Phúc Khang An mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc a, vậy khi nào thì Phúc Khang An mới có thể cùng mình đọc sách viết chữ đây.

“Phúc Khang An, cùng nhau đi.”

Vĩnh Cơ chậm chạp sửa sang lại sách vở, bên kia Vĩnh Tinh đã cùng Phúc Khang An kề vai sát cánh ước hẹn sau khi học xong, bát a ca Vĩnh Tuyền cũng cười cùng Phúc Khang An nói cái gì đó, Phúc Khang An xoay qua vẫy tay với nó, Vĩnh Cơ mờ mịt buông sách, lại đi rồi a.

Khác hẳn với nó chờ mong, quan hệ giữa Phúc Khang An với nó không xa không gần, nó không có thể lên làm ca ca tốt, mà Phúc Khang An lại là đệ đệ tốt của người khác. Nó như cũ là một người trở lại A Ca sở, vừa vượt qua cổng vòm, một bóng đen nhảy ra, nó mở ra hai tay tiếp được, Đa Đa phi tới được bám trên người nó vừa kêu gâu gâu.

“Đa Đa, Vĩnh Cơ lại một mình rồi.”

Đa Đa kêu gâu gâu, lung tung liếm trên gương mặt nó, Vĩnh Cơ bị liếm cười ha ha, “Chó hư!”

Một người một chó ngươi tới ta đi chơi một trận, Vĩnh Cơ khóe mắt nhìn thấy bóng màu lam nhạt quẹo vào trong cửa, nó nhanh đứng lên, “Phúc Khang An.”

Thiếu niên đi vào không kiên nhẫn ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ khó chịu, “Chủ tử có chuyện gì phân phó?”

Vĩnh Cơ hé miệng lắc đầu, Đa Đa lui lui thân mình, Phúc Khang An thấy nó không nói lời nào xoay người vào phòng.

Trong cung cùng ngoài cung hoàn toàn là hai thế giới bất đồng, nơi này là một trường danh lợi, nhiều ích lợi nhiều âm mưu dương mưu, Phúc Khang An ban đầu cũng không rất rõ ràng mình đi theo chủ tử như thế nào, chờ hắn đi thượng thư phòng hắn mới biết được, ở trong cung Mười Hai a ca rốt cuộc có bao nhiêu không chịu đãi ngộ. Không ai cùng Mười Hai a ca nói chuyện, không ai nhắc tới Mười Hai a ca, mọi người hình như là cam chịu vứt thiếu niên này quên đi ở cái góc nào đó trong cung, mà Hoàng Thượng lại đem hắn ban cho một cái hoàng tử như vậy làm thư đồng.

Sự kiêu ngạo không cho phép hắn cùng với Mười Hai a ca thân cận, bản năng từ khi sinh ra đã lưu ở trong máu làm cho hắn bất hòa với Vĩnh Cơ, nhưng là càng bất hòa liền càng khủng hoảng, ánh mắt khát vọng cùng tuyệt vọng của đứa nhỏ hắn đều nhìn thấy, sau khi hắn mỗi một lần làm như không thấy rời đi, lại tự ngược nhịn không được lại nhìn một lần nữa.

“Rầm!”

Hung hăng nện một quyền ở trên bàn học, Phúc Khang An a Phúc Khang An, ngươi tự xưng là thông minh nhất thế, nay chính là mới tiến cung vài ngày ngươi liền đã không biết làm sao sao?

Lời nói của Vĩnh Tinh còn có những người khác nhảy vào lỗ tai hắn xoay quanh.

“Không cần quá thân cận với nó, hoàng a mã không thích nó, ngạch nương của nó là cấm kỵ trong cung, cẩn thận họa vào thân.”

“Mười Hai a ca vừa ngu lại ngốc, đi theo hắn không có tiền đồ đâu.”

Hắn là con nhà Phú Sát, hắn có chí lớn, làm sao có thể sa lầy vào lúc này? Đúng vậy, hắn lựa chọn là đúng, không có sai, hắn ở trong lòng dặn mình.

Bên ngoài Vĩnh Cơ ôm Đa Đa, “Đa Đa, ngươi nói Phúc Khang An vừa mới là tức giận sao?”

“Gâu gâu.”

“Phúc Khang An sẽ giống những người khác sao?”

“Gâu gâu.”

An Nhạc ngồi ở trên cây gọt cái gì đó, im lặng từ trên cây nhảy xuống, đi qua bên người Vĩnh Cơ tùy tay ném đồ cho nó, Vĩnh Cơ tiếp được vừa thấy, là một cái trúc tiêu xinh đẹp, ở cuối khắc một bụi cỏ nhỏ.

“Thật khá!” Thiếu niên đem trúc tiêu lên miệng thử thổi vài cái, trúc tiêu phát ra âm thanh dài ngắn không đồng nhất, cẩn thận đem trúc tiêu thu vào trong tay áo, làm cái mặt quỷ với phương hướng nam nhân rời đi, Vĩnh Cơ sôi nổi ra cửa.

Vĩnh Cơ đi ra cửa không có chỗ nào khác, sau lần trước An Nhạc dẫn nó đi qua chỗ hắn ở, Vĩnh Cơ không có việc gì thích đi bộ đi bộ qua, Đa Đa chạy ở phía trước, đến cửa nhà nhỏ của An Nhạc quay đầu hướng Vĩnh Cơ kêu vài tiếng sau, quen thuộc chạy đi vào.

Sau đó, bên trong liền truyền ra một trận tiếng hô, “Tiểu mập mạp, ngươi lại đạp hỏng hoa của sư phó rồi!”

“Gâu gâu.”

“Đừng có giả bộ vô tội!”

Ở ngoài cửa Vĩnh Cơ giơ lên khóe miệng khẽ cười, “Thiện Bảo ca ca, Đa Đa lại nghịch ngợm sao?”

Thiện Bảo đang mang theo bình tưới nước cho đám hoa, có thể là kiệt tác của Đa Đa, hiện tại Thiện Bảo thoạt nhìn có điểm chật vật, nửa thân mình đều ướt đẫm, thấy Vĩnh Cơ tiến vào, Thiện Bảo đem bình đặt lên  một bên bãi đá, dùng góc áo chà chà tay, “Vĩnh Cơ ngươi đã đến rồi.”

“Ân, tìm đến Thiện Bảo ca ca chơi.” Thiếu niên mị hí mắt, vẫy tay với Đa Đa xông họa, Đa Đa thí điên thí điên trở về, loạn cọ ở bên chân nó.

“Tốt, chờ ta trở về đổi quần áo, ngươi trước ngồi trong chốc lát.” Cũng không biết là lần trước làm cho đứa nhỏ cao hứng hay là mình biểu diễn tiểu ma thuật hấp dẫn nó, dù sao đứa nhỏ cũng siêng đến bên này. Thiện Bảo trước kia còn có thể nói một chút quy củ kêu kêu chủ tử xưng xưng nô tài, chờ quen thuộc, hắn cũng lười giả bộ quy củ, liền đem đứa nhỏ trở thành đệ đệ mình để dụ.

Thiện Bảo chuyển vào bên trong, Vĩnh Cơ ngoan ngoãn ngồi ở tảng đá ngoài hành lang, lấy một cái cỏ đuôi chó chọc Đa Đa, Đa Đa là con chó ngốc, qua lại nhảy đùa kêu ô ô, hồn nhiên không phát hiện trò chơi này đã chơi đã hơn một năm.

“Như thế nào? Thư đồng mới tới đâu? Ngươi không phải thực thích hắn sao?” Đổi xong quần áo đi ra Thiện Bảo tựa vào cạnh cây cột, đứa nhỏ sẽ không biết che dấu tâm sự, trên mặt cái gì đều viết, hắn mới nhìn thấy đứa nhỏ chỉ biết đứa nhỏ lại không vui.

Vĩnh Cơ rầu rĩ lắc đầu, “Phúc Khang An có rất nhiều bạn, không có thời gian theo giúp ta.”

Thiện Bảo cười nhạo, còn tưởng rằng con Phó Hằng sinh ra có cái gì bất đồng, thì ra cũng chỉ là một người nịnh nọt truy danh trục lợi.

“Hắn không phải thư đồng của ngươi sao?”

“Phúc Khang An thông minh hơn Vĩnh Cơ, các sư phó đều thích hắn, Kỷ sư phó còn nói, hắn là kỳ tài trăm năm nhất ngộ.”

“Vậy thì thế nào?” Thiện Bảo ngồi vào đứa nhỏ một bên, tự tay nắm cả đứa nhỏ bả vai, “Vĩnh Cơ, ngươi nói thiên hạ là của ai?”

“Thiện Bảo ca ca hỏi thật kỳ quái, trong thiên hạ, hay là vương thổ, dẫn thổ chi tân, hay là vương thần, thiên hạ này là của hoàng a mã a.” Vĩnh Cơ kỳ quái nhìn về phía Thiện Bảo, biểu tình nghi hoặc.

“Không đúng.” Thiện Bảo lắc lắc ngón tay, ở đứa nhỏ trước mặt lung lay mấy hoảng mới bắt tay đi phía trước nhất chỉ, “Thiên hạ này là của nhà Ái Tân Giác La, Vĩnh Cơ ngươi là con cháu Ái Tân Giác La, cho nên Phúc Khang An so với ngươi thông minh thì thế nào? Hắn là kỳ tài thì thế nào? Năm đó Nạp Lan Tính Đức có tuyệt thế tài tình còn không phải thần phục cho thánh tổ, Vĩnh Cơ, ngươi không cần đặt nặng tâm vào Phúc Khang An, hắn cùng những người khác là giống nhau.”

Đặt nặng tâm, liền bị thương nặng hơn, chỉ có đứa nhỏ này lễ tạ thần ý ngây ngốc đi tin tưởng một người, chờ đợi một người! Không cần lại phạm sai, không cần lại chờ mong ai, liền ngay cả mình cũng là không thể tin tưởng đúng không, Thiện Bảo cười khổ, trong cung này còn có người nào là thật chính giá trị lấy được tín nhiệm, đi rộng mở một lòng?

Đứa nhỏ mờ mịt nhìn Thiện Bảo, cũng giống những người khác sao? Đúng vậy, cũng giống những người khác, tất cả đều là giống nhau.

“Vậy Thiện Bảo ca ca thì sao?”

“……”

————– đường ranh giới ————

“Mười Hai a ca đâu?”

Người vừa mới còn tại trong viện giờ không thấy, Phúc Khang An nhíu mày, hỏi An Nhạc bên gốc cây. Từ khi hắn vào A Ca sở này liền phát hiện người nơi này hầu đều thần kinh hề hề, một lão thái giám dị thường cố chấp cậy già lên mặt cơ hồ quản lý giả toàn bộ sự vụ trong A Ca sở, một thị vệ kỳ quái cả ngày mặt âm trầm không nói lời nào, tính như vậy, duy nhất bình thường có lẽ vẫn là Mười Hai a ca ngốc ngốc và con chó béo cũng chả khác chủ của mình.

An Nhạc không nâng mắt lên, “Không biết.”

“Ngươi không phải thị vệ sao? Ngươi không biết, nếu đã xảy ra chuyện làm sao bây giờ!” Phúc Khang An cả kinh, muốn chạy đi ra ngoài, nghĩ tình cảnh ở trong cung của Vĩnh Cơ, hắn không cần biết nói ra những lời gì.

“Ngươi đi đi.”

“Ngươi nói cái gì?” Phúc Khang An quay đầu lại.

An Nhạc tiếp tục duy trì tư thế dựa vào cây vừa rồi, dưới tay động tác không ngừng, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi không được thì đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên ở.”

“Có ý tứ gì?” Phúc Khang An chọn mi, khí thế tuổi tác nho nhỏ toàn bộ khai hỏa, trong viện nhất thời trở nên im lặng.

An Nhạc rốt cục cho hắn một cái con mắt, “Mười Hai a ca không cho được thứ ngươi muốn, ngươi cũng cho không được thứ Mười Hai a ca muốn.”

“Ngươi đây là đang đuổi ta đi?” Phúc Khang An khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, tàn nhẫn giấu dưới mặt ngoài ngày thường ôn hòa có lễ dần dần hiển lộ.

“Ta sẽ không để người ta thương tổn Mười Hai a ca.” An Nhạc thản nhiên như trước, đo chiều dài gậy trúc trên tay, thổi mảnh vụn trên mặt, “Ai cũng không được.”

“Hừ, ngươi tính cái gì vậy? Cũng xứng cùng ta nói này đó! Ta đi tìm tên ngu ngốc kia.”

“Ngươi có thể thử xem. Vĩnh Cơ bây giờ còn thích ngươi, đừng đợi cho về sau hắn hận ngươi.”

Tay đè lên tường của Phúc Khang An dần nắm chặt, bước chân đặt ra bên ngoài cũng thu trở về, hắn nhìn về phía An Nhạc, An Nhạc hạ mi mắt, giống như cái gì đều không có xảy ra. Phúc Khang An duy trì một cái tư thế rất lâu, cuối cùng chính là lắc đầu, dứt khoát kiên quyết tiêu sái ra sân.

An Nhạc nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, nếu là phương hướng kia, đại biểu hắn đã có lựa chọn, như vậy hẳn là không quan hệ đi.

Càn Long mấy ngày nay tâm tình không tốt, thật không tốt, đứa con hắn sủng ái nhất mới cưới một phúc tấn môn đăng hộ đối còn biết thư đạt lễ, hắn là vui vẻ, nhưng là nếu chuyện này phải thành lập trên trụ cột là hạnh phúc của một đứa con gái của hắn, hắn còn có chút không thế nào vui vẻ, nếu đứa con gái này còn vì chuyện này mà không thích hắn, không sùng bái hắn, hắn liền lại càng không vui vẻ, tổng hợp lại tình trạng trước mắt, Càn Long đại đế là thập phần không vui.

Ánh mắt Tiểu Yến Tử mỗi ngày nhìn hắn đều mang theo chút ý tứ khác, Tử Vi cũng không vội tới mình giải buồn, Vĩnh Kì vì trấn an Tiểu Yến Tử sứt đầu mẻ trán không thời gian quan tâm tới hắn hoàng a mã này, hắn đau đầu day huyệt Thái Dương, quả nhiên phụ thân tốt không dễ làm. Không phát hiện hắn đều phiền như vậy, ai còn la hét ầm ĩ, thật sự là……

“Ngô Thư Lai, bên ngoài ầm ĩ cái gì vậy?”

Ngô Thư Lai đẩy cửa tiến vào, “Hoàng Thượng, Phúc Khang An công tử đến đây, nói là muốn gặp Hoàng Thượng.”

“Gặp trẫm? Đúng rồi, tiểu tử nhà Phó Hằng tiến cung đến nay, trẫm còn không có gặp qua, tuyên hắn vào đi.” Càn Long rốt cục nhớ lại trên tiệc cưới con mình, hình như cũng không phải không gặp được chuyện tốt gì.

Phúc khang đi theo Ngô Thư Lai đến ngự thư phòng, hơi hơi đảo qua, Càn Long ngồi ngay ngắn trước ngự bàn, không có gì biểu tình, hắn quỳ xuống, “Nô tài Phúc Khang An cấp Hoàng Thượng thỉnh an.”

“Đứng lên, đứng lên, nghĩ thế nào muốn tới gặp trẫm, ở trong cung quen sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài cám ơn Hoàng Thượng quan tâm, nô tài ở trong cung cuộc sống đã quen, nhưng là nô tài có một chuyện thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.”

“Sự tình gì, ngươi cứ việc nói.” Càn Long bàn tay to vung lên, khoa xuống biển khẩu.

“Nô tài thỉnh cầu Hoàng Thượng triệt hồi chức thư đồng Mười Hai a ca của nô tài.”

Hoàn Châu chi Bất Cải Cơ Nhạc – Chương 9

Chương 9 – Cùng với thư đồng ngủ chung

“Nô tài tham kiến Mười Hai a ca.” Nghe giọng nói thỉnh an của tiểu thái giám phía sau, Phúc Khang An cảm thấy có thể rõ ràng nghe thấy tiếng vỡ vụn của cái hình tượng thất vọng keo kiệt vừa mới hiện trong đầu mình.

Đứng ở trước mặt hắn làm sao là thiếu niên nghèo túng tiêu điều uể oải bất chính, rõ ràng là một đứa nhỏ môi hồng răng trắng, châu tròn ngọc sáng, nếu hắn nhớ không lầm Mười Hai a ca năm nay đã hơn mười ba, thậm chí so với hắn còn lớn hơn mấy tháng? Phúc Khang An cứng ngắc cúi đầu yên lặng tính toán chênh lệch chiều cao giữa hai người, lại yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt thịt đô đô phấn nộn nộn trước mắt kia. Lời đồn đãi hại chết người, chắc hẳn phải vậy thực đáng sợ, trách không được a mã vẫn dạy mình mắt thấy mới thật tai nghe là giả, mình còn nhỏ, còn cần học tập, học tập, hắn ở trong lòng an ủi mình.

Lại nói tiếp thân phận thư đồng này của Phúc Khang An thực vi diệu, theo góc nhìn của Càn Long, đây chỉ là một cái cớ để cho Phúc Khang An danh chính ngôn thuận ở tại trong cung, đối với Phúc Khang An mà nói, đó là chức vị thứ nhất của hắn, là trách nhiệm về sau hắn phải đảm nhiệm, nhưng từ góc nhìn của thiếu niên Mười Hai a ca Vĩnh Cơ, được rồi, toàn bộ trong cung chỉ có nó một người là đơn thuần lý giải ‘thư đồng’ theo mặt chữ ý nghĩa, thư đồng a, trong cái đầu nhỏ bé của Vĩnh Cơ kiếm không ra ý nghĩ sâu xa nào khác, nó nhận định Phúc Khang An là tiểu đồng bọn mà hoàng a mã phái tới cùng mình đọc sách và làm bạn.

Nghe chỗ Phúc công công mới biết được thư đồng còn nhỏ hơn mình mấy tháng, Vĩnh Cơ vạn phần kích động, là một đệ đệ cần mình chiếu cố rồi, chờ lúc thực tế nhìn thấy, thiếu niên Vĩnh Cơ có chút buồn bực cùng thương tâm nho nhỏ, đệ đệ này…… Bộ dạng cao hơn mình!

Vĩnh Cơ đem Phúc Khang An làm đệ đệ, Phúc Khang An cho nó hành lễ, nó chạy nhanh đi lên đỡ lấy, “Phúc Khang An, không cần đa lễ.”

Phúc Khang An tâm lý nghi hoặc, nhìn con trai trưởng này như vậy cũng không phải không thể gặp người, vì sao không được Hoàng Thượng thích? Nhìn cử chỉ khí độ của hắn tính trẻ con còn nhiều, nhưng vậy là thích đáng thích hợp, hắn vừa nghĩ đến đây, trên tay một cái ấm áp mềm mại, Mười Hai a ca đã lôi tay hắn kéo vào bên trong.

“Phúc Khang An, Vĩnh Cơ xem qua, phòng tốt nhất bên trong A Ca sở bị Vĩnh Cơ ở rồi.” Nói tới đây, giọng nói đứa nhỏ thấp xuống, có điểm áy náy cùng bất an.

Phúc Khang An mắt trợn trắng, chỗ này không có người khác chỉ có ngài một a ca ở, phòng tốt nhất không cho ngài ở thì để cho ai ở, tốt xấu ngươi cũng còn đỉnh một cái thân phận con trai trưởng trên đầu đó.

“Vậy ngươi có muốn ở cùng Vĩnh Cơ hay không?” Đứa nhỏ mong đợi trợn to ánh mắt, Phúc Khang An chưa bao giờ gặp qua đôi mắt bên trong có thể lòe ra chói sáng như vậy, hắn nhíu mày, A Ca sở nhiều phòng như vậy, cùng Mười Hai a ca chen cùng một chỗ là làm sao? Mấu chốt là ánh mắt cực nóng này của Mười Hai a ca lại là thế nào?

Phúc Khang An nói quanh co không trả lời, Vĩnh Cơ chỉ cho là Phúc Khang An ngượng ngùng, hào phóng vỗ vỗ bả vai Phúc Khang An, “Phúc Khang An, không sao, giường của bản a ca rất lớn, không sợ ngã xuống!”

“Nói bậy, hắn một cái thư đồng làm sao có thể cùng tiểu chủ tử một cái giường? Hoang đường!” Một bên Phúc công công dùng sức gõ gậy chống, tiếng tảng đá và đầu gỗ va chạm nện ở tâm lý Phúc Khang An, vốn hoàn toàn không có ý tưởng linh tinh cùng với Mười Hai a ca ở cùng một chỗ, Phúc Khang An bị những lời này chọc nóng lên, “Hừ, hôm nay ta ở trong này, Mười Hai a ca mời, ta đáp ứng rồi.”

“Vô lễ đến cực điểm! Ngươi một tên thư đồng, chỉ xứng ở tại tây sương!” Phúc công công giận ngay cả râu giả ngày thường vì giả vờ giả vịt mà dán lên đều cong lên, lão nhân chỉ vào cái mũi Phúc Khang An liền mắng, “Tiểu chủ tử không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu quy củ, chủ tử chưa bao giờ cùng nô tài một phòng.”

Phúc Khang An khinh thường, lé mắt cười khẽ, “Ngươi cũng chỉ là một nô tài, nếu Mười Hai a ca mới là chủ tử, chủ tử nói muốn mời ta vào ở, ngươi như thế nào không nghe?”

Phúc công công phụng dưỡng Na Lạp thị hơn ba mươi năm, hắn từ một cái tiểu thái giám hỗn thành một lão thái giám trong cung, sau khi Na Lạp thị trở thành hoàng quý phi rồi hoàng hậu, giá trị con người hắn cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, ai nhìn thấy hắn không phải một tiếng cung kính Phúc công công? Hắn so ra kém Càn Long bên người Ngô Thư Lai, người ta là thái giám tổng quản, hắn so không được, nhưng mà tuyệt đối không có người dám xem thấp hắn, hôm nay bị Phúc Khang An ở hắn xem ra là một tên trẻ ranh chưa dứt sữa trách móc, cố tình tên trẻ ranh này còn giảng hợp tình hợp lý, lão nhân cong râu, nắm quải trượng, hừ hừ trừng mắt, cũng là nói không nên lời phản bác.

Vĩnh Cơ vò đầu, lôi kéo tay Phúc Khang An lắc lắc, giọng nói thấp xuống, “Phúc Khang An, Phúc công công là trưởng bối a, Mạnh lão phu tử nói qua, lão ngô lão cùng với nhân chi lão, ngươi phải tôn kính Phúc công công, bằng không Vĩnh Cơ cũng sẽ không tôn kính công công của Phúc Khang An.”

Ta không có công công! Đứa nhỏ kia vẻ mặt thuyết giáo cùng bộ dáng ta là huynh trưởng ngươi phải nghe lời ta, Phúc Khang An đại quýnh, hắn đối Phúc công công có thể một lời đỉnh trở về, nhưng là này phải làm sao bây giờ?

Hắn dài dòng trầm mặc làm cho Vĩnh Cơ tiểu bất an cùng không yên, có phải hay không mình ngữ khí quá nặng?

“Vậy cùng lắm thì Vĩnh Cơ còn tôn kính công công của ngươi là được.”

Phúc công công hộc máu, tiểu chủ tử, trước không phải ngươi đang vì nô tài nói chuyện sao? Phúc Khang An càng muốn hộc máu, đều nói ta không có công công loại này này nọ được rồi!

Mặc kệ Phúc Khang An như thế nào vô lực, nhưng là hắn vì sính nhất thời võ mồm cực nhanh cùng Mười Hai a ca trụ đến cùng gian phòng dĩ nhiên thành chuyện ván đã đóng thuyền, lúc Phúc công công đang sửa sang lại phòng, còn một bụng hờn dỗi, Phúc Khang An phía sau không rảnh lại phân cao thấp, muốn hắn cùng Mười Hai a ca ngủ chung giường, cái này quả thực rất thái quá!

Phòng Vĩnh Cơ ở là tốt nhất bên trong A Ca sở, nhưng là nguyên nhân cũng không phải như Phúc Khang An nghĩ lúc trước như vậy, bởi vì toàn bộ A Ca sở chỉ còn lại có hắn một cái a ca mới chọn gian phòng này. Phòng này là năm nó sáu tuổi chuyển vào A Ca sở, ngạch nương tự mình chọn lựa cho nó, Na Lạp thị chỉ còn lại có nó một đứa con ruột, nói không thiên vị là không có khả năng, nhưng là Vĩnh Cơ hoàn toàn không biết chuyện này. Na Lạp thị cho nó vĩnh viễn là tốt nhất, nhưng là Na Lạp thị không phải một người sẽ đem mấy thứ này treo ngoài miệng, nàng sẽ không phiến tình ôm Vĩnh Cơ, kêu tâm can bảo bối nhi (con yêu quý…), Vĩnh Cơ cái đồ ngốc mơ hồ này Na Lạp thị cho cái gì thì dùng cái đó, đến bây giờ chuyển thành Phúc công công cho cái gì dùng cái đó, trên thực tế, Vĩnh Cơ mặc dù không được sủng, đồ nó dùng đều là không sai.

Gian phòng này lấy ánh sáng tốt, cũng rất rộng, không gian rất là trống trải, Phúc Khang An thấy bên ngoài phòng ngủ còn có một cái gian nhỏ mắt sáng rực lên, “Mười Hai a ca, nô tài ở nơi này thì tốt rồi.”

Chuyên tâm giới thiệu các loại bài trí trong phòng mình Vĩnh Cơ nghiêng người, nghiêng đầu ánh mắt chớp chớp, “Nơi đó là giường của Phúc công công a.”

“……”

Ngươi một cái a ca vì sao bên ngoài phòng ngủ là một cái lão thái giám?!

Lúc này Phúc công công không cùng đối chọi với Phúc Khang An, cười tủm tỉm lập tức nói tiếp, “Tiểu chủ tử, nếu công tử muốn ở nơi này, lão nô không có quan hệ.”

“Phải không? Công công không phải nói, muốn nhìn Vĩnh Cơ sao?”

“Đó là chủ tử trước đây, hiện tại chủ tử trưởng thành, không nên nhìn không nên nhìn, nô tài chuyển đi ra ngoài, chuyển đi ra ngoài.” Phúc công công cười đem trên giường chăn gấp lại, ôm ra bên ngoài, buồn cười, tuy rằng buổi tối không thể nhìn tiểu chủ tử ngủ, nhưng mà, vì tên xú tiểu tử kia không cùng tiểu chủ tử một cái giường, đáng giá!

Lúc đi qua bên cạnh Phúc Khang An, mỗ lão nhân rất là đắc ý còn hừ lạnh một tiếng, Phúc Khang An trừng lại, miệng nhắc tới, “Điêu nô, thật sự là điêu nô.”

Nơi ở dưới sự ‘hỗ trợ’ vui vẻ phi thường của Phúc công công, Phúc Khang An cuối cùng là lấy được phương án ở bên ngoài gian ngủ của Vĩnh Cơ thuận lợi thông qua, tuy rằng Vĩnh Cơ bản nhân còn tiếc hận mình mất đi cơ hội cùng hảo huynh đệ ngủ chung, tâm tình nhân sinh.

Vĩnh Cơ lại tự mình dẫn Phúc Khang An dạo qua một vòng các nơi còn lại bên trong A Ca sở, cuối cùng mới thần bí đối Phúc Khang An nói, “Phúc Khang An, muốn xem căn cứ bảo bối của Vĩnh Cơ hay không?”

“……” Phúc Khang An còn đang nghĩ về vấn đề chỗ ngủ của mình tự dưng thua một bậc, rơi xuống cuối cùng chỉ có thể ngủ ở gian ngoài phòng Mười Hai a ca, hiện tại hắn không dám dễ dàng mở miệng, đứa nhỏ lôi kéo hắn đi, hắn không cự tuyệt, nhưng là Mười Hai a ca, cái gọi là căn cứ bí mật kỳ thật là một cái bồn trồng rau vốn là bồn hoa là như thế nào?

Vĩnh Cơ ham thích rất ít, việc học cưỡi ngựa đủ để chiếm hết thời gian rảnh của nó. Tính tình của nó giống như Na Lạp thị, đều nhận định rồi là cực để ý, tiểu hài nhi còn không hiểu được Càn Long không thích nó, đó là nó làm được nhiều đến đâu cũng là uổng công, Càn Long nếu là thích nó, cái gì nó cũng không cần làm cũng là đúng, xuất chúng.

Thiếu niên nho nhỏ luôn cho rằng hoàng a mã không thích mình là vì mình làm còn chưa đủ tốt, nó cố gắng học tập, các sư phó ở thượng thư phòng dạy nó gì đó, nó còn thật sự thật sự đi học thuộc, nó kém người khác tài trí nhạy bén, chưa bao giờ dùng mánh khóe, thật đọc ba trăm lần xong rồi lặp lại. Bồn rau không lớn ở bên trong A Ca sở là chỗ duy nhất nó có thể thả lỏng, nó thích nhìn đám rau xanh xanh này lớn lên, thích ngửi hương thơm thuần phác của đám rau này, nó tốn tâm tư đi quan sát, đây là thú tiêu khiển duy nhất trong thời gian ít ỏi của nó. Phúc Khang An này lớn lên trong mật ngọt, trong âm thanh ủng hộ thổi phồng của mọi người, đứa con yêu được sủng ái không rõ mấy chuyện này, phản ứng duy nhất của hắn khi nhìn thấy vườn rau chính là cảm thấy Mười Hai a ca này quả nhiên y như lời đồn đại, không tài cán gì, đảm đương không nổi thân phận con trai trưởng.

Phúc Khang An mắt lạnh nhìn Vĩnh Cơ ngồi xổm xuống thật cẩn thận nâng lên lá cây, như hiến vật quý cho Phúc Khang An xem, ánh mắt sáng quắc, “Xem, đây là Vĩnh Cơ tự mình trồng.”

Rõ ràng khinh bỉ một hoàng tử a ca làm ra chuyện không hợp thân phận như vậy, rõ ràng ở trong lòng khinh thường chủ tử này, nhưng là ánh mắt đứa nhỏ nóng bỏng quá mức, nóng làm cho Phúc Khang An nói không nên lời khác, trên khuôn mặt kia sáng lạn tươi cười cùng tranh công bàn bị giấu ở khóe mắt đuôi lông mày thản nhiên chờ đợi làm thành phong cảnh đẹp nhất hắn nhìn thấy trong ngày, hắn chỉ có thể gật đầu, “Ân, chủ tử rất lợi hại.”

Đứa nhỏ lập tức mặt mày cong cong, ánh mắt mị thành một đường, Phúc Khang An cũng cười theo, có lẽ ngẫu nhiên nói dối một lần là đáng giá cũng không sai?

Hoàn Châu chi bất cải cơ nhạc – Chương 8

Chương 8 – Thêm một thư đồng

Image

Lời nói của Tri Họa, Vĩnh Cơ chưa hiểu rõ hết, có lẽ là mới trước đây cái gì nó đều không hiểu bị Càn Long mắng nhiều lắm, gặp được chuyện không hiểu nó chưa bao giờ hỏi, Tri Họa nói chuyện nó chỉ nghe, hai tay chống má, bộ dáng nghiêm túc, làm cho Tri Họa lòng tràn đầy lòng chua xót không biết nên như thế nào nói ra. Âm mưu sau lưng, sự thật xấu xí giấu dưới mặt ngoài sáng lạn này, đối mặt đứa nhỏ như vậy, nàng không biết vì sao luyến tiếc cho nó biết, có lẽ chính là bởi vì trong đôi mắt nhìn về phía mình kia thật chỉ đơn thuần là ảnh ngược của mình, không có tạp chất gì.

Nàng cười cười, đưa cho đứa nhỏ trước mặt một cây hương tiêu, “Nói mấy chuyện này, ngươi cũng không hiểu, nhưng mà Mười Hai a ca cũng không thể như vậy, phải lớn lên a!”

Vĩnh Cơ tiếp tục mặt đỏ hồng, nó đâu có kinh nghiệm nói chuyện cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại văn tĩnh nho nhã như Tri Họa, không tự giác cầm lấy hương tiêu nắm trong tay, nhỏ giọng biện giải, “Vĩnh Cơ đã mười ba, là người lớn.”

“A, còn chưa đủ, ngươi còn phải lớn chút nữa, tại trong cung này, Vĩnh Cơ phải nhanh chút lớn lên mới tốt.” Nhanh lên trưởng thành mới có thể tiếp tục sống ở trong cung. Nửa câu sau Tri Họa cũng không nói gì, nếu nhất định phải có người mở miệng nói những lời này cho đứa nhỏ, trong thâm tâm nàng không hy vọng là chính nàng.

“Vĩnh Cơ trưởng thành phải nuôi thiệt nhiều người.”

Vĩnh Cơ nói nghiêm trang, nó cẩn thận nghĩ tới, bây giờ nó còn nhỏ, đợi cho về sau phải nuôi Phúc công công cùng Đa Đa, còn có hoàng ngạch nương và Dung ma ma, hiện tại rau nó trồng còn có bạc tiết kiệm được cũng không đủ, chờ nó tiết kiệm đủ bạc, xin hoàng a mã thả nó ra cung, không biết hoàng a mã có muốn mình nuôi hay không, nếu vậy lại là một chuyện phải chi nữa. Vĩnh Cơ càng nghĩ càng cảm thấy ưu sầu, quả nhiên trưởng thành phiền não càng nhiều.

Tri Họa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên nhăn thành một đoàn, không biết đang suy nghĩ chuyện khó khăn gì, ngay cả chính mình gọi nó vài tiếng đều không nghe thấy, không khỏi buồn cười, “Mười Hai a ca, đây là có chuyện ưu sầu?”

“Hả?” Vĩnh Cơ nghiêng đầu, ánh mắt tròn tròn trừng lớn, ý bảo mình không nghe thấy.

“Tri Họa là nói Mười Hai a ca thoạt nhìn thực phiền não, có phải hay không có vấn đề gì?”

“Uhm, có, nuôi không nổi hoàng a mã.” Vĩnh Cơ không giấu diếm, chạy nhanh nói ra lo lắng của mình.

“……” Tri Họa im lặng, mình không có nghe sai chứ, không nói Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, mặc dù đến lúc tuổi già, cũng không cần Mười Hai a ca nuôi ah.

Vĩnh Cơ rốt cuộc vẫn là cái đứa nhỏ, Phúc công công ngày thường không muốn nói với nó chuyện trong cung, nó liền tự mình quan sát. Nó biết tương lai hoàng tử là phải ra cung lập phủ, còn có thể xin Hoàng Thượng ban chỉ đem ngạch nương mình cũng đón đi ra ngoài, nó có kế hoạch nho nhỏ của nó, chờ nó vừa được mười sáu tuổi ra cung, mang theo hoàng ngạch nương còn có Phúc công công và Dung ma ma sống cùng nhau, nó biết trồng rau, còn có bạc, còn có bổng lộc của hoàng tử, nuôi sống mọi người đủ. Về phần Càn Long, đứa nhỏ cũng là khắc sâu nghĩ tới, nó không biết hoàng a mã phải làm hoàng đế bao lâu, nếu hoàng a mã không muốn làm hoàng đế nó cũng đón hoàng a mã đi ra.

Vĩnh Cơ lo lắng Càn Long khó nuôi, Càn Long lúc này cũng là vui nở hoa. Hôm nay là đại hôn của hoàng tử hắn sủng ái nhất vốn là một việc vui, các đại thần mang theo nội quyến (người nhà), ở đám người hắn liếc mắt một cái liền thấy một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt, trong lòng cả kinh, nghiêng thân hỏi Ngô Thư Lai bên người, “Đứa nhỏ kia là nhà ai?”

Ngô Thư Lai khom người đáp, “Hồi vạn tuế gia, đó là ấu tử (con trai nhỏ) của Phó Hằng đại nhân, rất lợi hại.”

Càn Long gật đầu, “Không sai, không sai, trẫm thấy thế nào quen vậy, thì ra là nhà Phó Hằng, là cháu Hiếu Hiền a, quả nhiên lớn lên giống Vĩnh Liễn của trẫm, đi gọi nó lại đây.”

Đoan Tuệ thái tử là vết thương vĩnh viễn tồn tại trong lòng Càn Long, con trai trưởng thứ nhất của hắn, cũng là đứa con mà hắn thích nhất. Ngô Thư Lai theo Càn Long nhiều năm như vậy. Lập tức hiểu ý, trong lòng nghĩ Phúc Khang An này về sau cũng không được, phải cẩn thận hầu hạ.

Phúc Khang An kỳ thật là theo Phó Hằng tiến cung, nhưng là Phó Hằng vốn có chức vị quan trọng trong quân đội, nhiều người đến nịnh bợ, vừa mới đến yến hội không lâu, đã bị một đám đồng nghiệp lôi kéo uống rượu, Phó Hằng đối với con nhà mình thực yên tâm, Phúc Khang An bởi vì là yêu tử (đứa con yêu) ở nhà xác thực được sủng ái nhiều hơn so với hai người anh, cũng may Phúc Khang An thuở nhỏ thông minh lanh lợi, biết tiến thối, Phó Hằng tin tưởng con sẽ không gây chuyện gì cho mình, mà Phúc Khang An trên thực tế cũng như Phó Hằng nghĩ, im lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình, không có gây chuyện. Ngô Thư Lai tiến lên đây mời hắn, nói muốn đi gặp Hoàng Thượng, thiếu niên cũng chỉ là thản nhiên gật đầu, không có một chút bối rối.

Chờ Phúc Khang An đi đến gần, Càn Long càng thêm thích. Phước Long An kế tục bề ngoài của Phó Hằng cùng phúc tấn, bộ dạng tuấn tú, hành động không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn thấy Hoàng Thượng là hắn cũng không phải chân tay luống cuống, Càn Long xua tay miễn lễ, “Phúc Khang An phải không? Năm nay tuổi tác bao nhiêu?”

“Hồi Hoàng Thượng,” Càn Long tuy rằng miễn hắn lễ, Phúc Khang An vẫn là hai tay ôm quyền, cung kính làm lễ, “Thần đã qua sinh nhật mười ba tuổi.”

“Trẫm nhớ rõ năm trước lúc thi Hương ở Mộc Lan đoạt thứ nhất là Phú Sát gia các ngươi đúng không?” Càn Long tâm tình tốt, xem Phước Long An cử chỉ có độ, tiến thối khéo, hắn âm thầm tán thưởng, Phó Hằng nuôi một ân huệ tử a.

“Là nhị ca Phước Long An của nô tài.”

“À?” Càn Long vỗ chân, hô to, “Thì ra là con trai của Phó Hằng, Phó Hằng cái lão thất phu, chuyện này còn gạt trẫm!”

Nói đến, Càn Long vẫn là muốn mặt mũi, một đám hoàng tử a ca của hắn không thể đoạt giải quán quân, Phó Hằng là người thông minh, ước gì đem Phước Long An giấu đi, làm sao lại lấy ra tuyên truyền. Càn Long ngoài miệng nói vậy, trong lòng cũng là đối với Phó Hằng thực vừa lòng, lại hỏi, “Tài cưỡi ngựa của Phúc Khang An so với ca ca ngươi thế nào?”

Phúc Khang An nhướng mày, hắn thiếu niên khí phách, đầy ngập khát vọng, tuyệt không khiêm tốn, “Tài cưỡi ngựa của nô tài tất nhiên là xuất phát từ ca ca phía trên, ca ca thiện xạ không giả bắn, nô tài có thể nhất tiễn song điêu loan đại cung.”

“Ha ha,” Càn Long ngửa mặt cười to, “Khá lắm nhất tiễn song điêu loan đại cung, có chí khí, là nam nhi tốt của đại thanh ta, Ngô Thư Lai, đem cái cung Quán Thiên Ngự Nhật của trẫm đưa cho Phúc Khang An đi.”

“Thần tạ chủ long ân.” Phúc Khang An không có lo sợ nghi hoặc kinh hãi như người bình thường, cũng không có lộ kinh hỉ, hắn quỳ một gối xuống, nói năng có khí phách ngẩng đầu, “Thần nhất định không làm Hoàng Thượng thất vọng.”

Càn Long vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm khái, “Phó Hằng có đứa con như thế, cuộc đời này là đủ.”

Chờ Phúc Khang An đi rồi, Càn Long gõ gõ cái bàn, “Ngô Thư Lai, ngươi nói hoàng tử của trẫm có thể có người so được với Phúc Khang An?”

“Vạn tuế gia, chuyện này ngài còn hỏi nô tài, các a ca tự nhiên đều là tốt.” Ngô Thư Lai châm chước dùng từ, ấp úng không dám nói lời nào.

“Được rồi, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với trẫm, y trẫm xem, giữa mấy đứa con chỉ có Vĩnh Kì có thể cùng ganh đua, tuổi còn nhỏ liền có này chờ khí độ, khó được khó được.”

Ngô Thư Lai nghe giọng điệu của Càn Long, tròng mắt chuyển động, cong thắt lưng rót thêm trà cho Càn Long, “Hoàng Thượng, thật là thích Phúc Khang An này?”

“Làm sao?”

“Nô tài có một chủ ý không biết có nên nói hay không.” Ngô Thư Lai cười nịnh nọt.

“Nói.”

“Hoàng Thượng, nếu là thích liền đem tiểu công tử triệu vào cung, như vậy Hoàng Thượng cũng có thể thường xuyên nhìn thấy.”

Càn Long nghĩ một lát, cũng đồng ý, gật đầu, “Phúc Khang An nuôi ở trong cung cũng là không sai, đó là con Phó Hằng, trẫm cũng không thể cường đoạt con hắn a!”

Phó Hằng ở trong lòng Càn Long phân lượng cũng còn nặng, Phó Hằng là đệ đệ của hoàng hậu Hiếu Hiền, nói trắng ra là hắn là cậu em vợ nhà Càn Long, làm quan chính trực, ở trong triều uy tín rất cao, Càn Long thích con người ta, muốn đem con người ta trở thành con nuôi của mình, nhưng là con rốt cuộc là con người ta, hắn cũng ngại ngay mặt đoạt lấy.

Ngô Thư Lai ở trong lòng mắt trợn trắng, Hoàng Thượng ngài đoạt đồ của người khác còn ít sao? Trên mặt cũng là một mảnh lấy lòng như trước, “Hoàng Thượng, ngài đã quên, tuổi của Phúc Khang An, vừa lúc làm thư đồng cho các a ca.”

“Thư đồng? Vậy làm cho hắn làm bạn đọc của lão ngũ Vĩnh Kì đi.” Càn Long không cần suy nghĩ đánh nhịp phất tay, “Ngô Thư Lai lần này ngươi xem như lập công, cái bạch ngọc chén kia trẫm liền thưởng cho ngươi.”

Ngô Thư Lai nhất thời cười đến giống một đóa hoa, “Hoàng Thượng, này không thể được, Ngũ a ca nay đã đại hôn, sao có thể còn tại thượng thư phòng, hiện tại trong các a ca ở thượng thư phòng, chỉ có Mười Hai a ca không có thư đồng, chỉ sợ thư đồng này chỉ có thể ban cho Mười Hai a ca.”

“Mười Hai a ca?” Càn Long mất hứng, “Phúc Khang An làm bạn đọc cho nó?”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng.”

“Vậy như vậy đi, “ Càn Long trầm ngâm trong chốc lát nói, “Ngươi đi nghĩ chỉ. Đúng rồi, ngươi tự mình đi Phú Sát gia tuyên chỉ, mang theo cây quạt của trẫm đi, cho Phúc Khang An.”

Trong lòng hắn vẫn cảm thấy làm thư đồng cho Vĩnh Cơ là ủy khuất Phúc Khang An, cho cây quạt ý tứ rõ ràng, đó là muốn nói cho Phúc Khang An, ở trong cung địa vị của hắn không thể thấp so với người khác.

Phú Sát gia được ý chỉ, cho dù tất cả không muốn, vẫn là phải đem con đóng gói đưa vào cung. Phú Sát phúc tấn ôm Phúc Khang An không buông tay, thầm oán Phó Hằng không có việc gì mang theo con tiến cung, Phó Hằng bất đắc dĩ, hắn nào biết một chuyến tiến cung con liền bị Hoàng Thượng đoạt đi. Vĩnh Cơ bên này cũng phải có thánh chỉ, Phúc công công nắm thánh chỉ nước mắt già nua tung bay, Mười Hai a ca nhiều năm như vậy không có thư đồng, Hoàng Thượng vẫn chẳng quan tâm, hiện tại ban thưởng một thư đồng còn cố tình là Phú Sát gia, chuyện này không phải nhục nhã Mười Hai a ca sao?

Vĩnh Cơ thật không có nghĩ nhiều như vậy, nó cầm thánh chỉ thật vui vẻ, chạy khắp A Ca sở, nó biết thư đồng là phải ở cùng nó tại A Ca sở. Đi một vòng xong, trong trong ngoài ngoài quan sát hồi lâu, rốt cục ra kết luận, phòng ở của mình là phòng tốt nhất trong toàn bộ A Ca sở, nó gật đầu tự hỏi, có nên mời Phúc Khang An ở cùng mình hay không?

Phúc Khang An sáng sớm mang theo túi đồ đi theo tiểu thái giám đến A Ca sở, Mười Hai a ca Vĩnh Cơ a, hắn cúi đầu nhớ kỹ tên này, con trai trưởng trong truyền thuyết, đã có một ngạch nương là phế hậu, là vị trí tồn tại xấu hổ nhất trong cung, ngày hôm qua trong yến hội hắn không chú ý, nhưng mà, trong đầu Phúc Khang An xuất hiện một cái hình tượng nghèo túng đơn bạc, sầu mi khổ kiểm (khuôn mặt đau khổ, u sầu). Làm thư đồng cho một hoàng tử như vậy, tâm lý Phúc Khang An ngũ vị tạp trần (đủ loại suy nghĩ), nói không có một chút bất mãn là không có khả năng, hắn là con Phó Hằng, lớn lên như sao sáng trăng thưa (?). Hắn có tài lại hiểu được nhìn mặt đoán ý, đến mười ba tuổi, có thể nói là vẫn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn tự cho mình rất cao, hiện tại lại bị Hoàng Thượng ban làm thư đồng cho một hoàng tử không chịu sủng, yếu đuối vô năng nhất, thật sự là……

Phía trước tiểu thái giám dẫn đường cong thân mình nhường đường cho hắn, “Tiểu công tử, bên trong đó là A Ca sở, Hoàng Thượng nói, công tử thích phòng nào liền ở phòng đó.”

Phúc Khang An gật gật đầu, vừa vào cửa, nhìn thấy là một đứa nhỏ ý cười trong suốt?

—————————–

Không thích Phúc Khang An lắm nên lấy hình vậy ^-^

Hoa Bình – Khốn Ỷ Nguy Lâu

 

 

Hoa Bình [花瓶]

ImageImage

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu [困倚危楼]

Thể loại: hiện đại, minh tinh, 1×1, HE

Tình Trạng edit: Chưa hoàn

Nguồn: VNSharing.net

Văn án:
Tần Trí Viễn là lão bản công ty giải trí nơi Cố Ngôn làm việc, trong lòng Tần tổng có đóa hoa sen trắng thẳng nam đạo diễn Triệu Tân, vẫn nghẹn không dám đụng vào lại bao nuôi ngôi sao ‘bình hoa di động’ Cố Ngôn làm tình nhân của mình.

Trong cuộc sống, Tần Trí Viễn quan tâm che chở làm cho Cố Ngôn vốn không ôm không thực tế ảo tưởng dần dần sinh ra yêu say đắm.

Lúc này ngẫu nhiên một lần tai nạn xe cộ hành vi bỏ mặc Cố Ngôn lại lao thân mà ra bảo hộ Triệu đạo diễn của Tần Trí Viễn lại dội một chậu nước lạnh vào ngọn lửa nhỏ trong lòng Cố Ngôn.

Với tâm lý người trưởng thành không phải không có tình yêu không thể sống, Cố Ngôn quyết định bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của mình.

Đóng phim rất nhiều không quên giấc mộng mở nhà hàng của mình, cuộc sống cũng là có hương có vị.

Mà quay về quá vị tới Tần Trí Viễn cũng không chịu buông tay, nhất định phải đem người yêu bị chính mình tổn thương truy trở về…  

 

Mục Lục

Chương 1 – Chương 2 – Chương 3

Chương 4 – Chương 5 – Chương 6

…………..