Hoàn Châu chi bất cải cơ nhạc – Chương 6

Image

Chương 6 – Hôn lễ đặc sắc của Ngũ a ca

Vĩnh Cơ nháy mắt mấy cái, không hiểu Thiện Bảo đang nói cái gì. Nhưng là nó cũng không hỏi, chỉ dùng đôi mắt nhìn Thiện Bảo, thẳng đến đem Thiện Bảo nhìn trong lòng hoang mang rối loạn.

“Kỳ thật hoa này.” Hắn trạc trạc hoa bị bọc nhỏ tử ôm ở trong tay, “Nô tài chẳng qua là thừa dịp chủ tử ngài không chú ý vụng trộm đem hoa hái xuống, cũng không phải nô tài biến ra.”

Đứa nhỏ vẫn là không nói lời nào, hơi hơi nghiêng đầu, mũ dưa hấu trên đầu cũng lệch sang một bên, che khuất ánh mắt. Thiện Bảo vô lực, đành phải tiếp tục nói, “Cho nên, hoàng hậu nương nương không nhất định không thích chủ tử như chủ tử người xem đến như vậy, có thể là có nguyên nhân khác, nào có cha mẹ không thương đứa nhỏ, nô tài nói đúng không?”

Thiện Bảo ôn hòa nhìn về phía đứa nhỏ, chờ mong đứa nhỏ trả lời. Nhưng đứa nhỏ như trước chính là nghiêng đầu cùng mũ, mũ che khuất ánh mắt, nó đưa tay đẩy lên một chút, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn Thiện Bảo, trong con ngươi trong suốt, hắn có thể rõ ràng thấy ảnh ngược của mình. Thiện Bảo cứng ngắc, cho nên hiện tại này tình huống là như thế nào?

“Thiện Bảo ca ca ngươi luôn luôn cười.” Sau một lúc lâu, đứa nhỏ rốt cục toát ra một câu.

Thiện Bảo chỉ cảm thấy trước mắt một đám quạ đen bay qua, mình hỏi căn bản không phải này a, chẳng lẽ mình an ủi nửa ngày đứa nhỏ căn bản không có nghe vào? Hắn đột nhiên có chút nhụt chí, có lẽ thật sự như mọi người nói, mười hai a ca này là cái không thông minh ngu ngốc đi, cùng hắn đem này đó thật sự hữu dụng sao?

Mà ở phía sau An Nhạc cũng đổi xong quần áo đã trở lại, vào sân thấy Thiện Bảo cùng đứa nhỏ một cái bán ngồi, một cái đứng, hai hai đối diện, không biết đang làm chút cái gì, hắn tiến lên từng bước, “Mười hai a ca, muốn trở về hay không?”

Vĩnh Cơ nhìn An Nhạc gật gật đầu, nó đã đi ra thật lâu, Phúc công công nhất định thực lo lắng. An Nhạc thấy nó đồng ý đi nắm tay nó, dặn dò Thiện Bảo, “Thiện Bảo, công khóa của ngươi không cần hoang phế, vi sư muốn kiểm tra.”

Thiện Bảo đứng lên, sư phó cuối cùng đến đây, mười hai a ca này hắn ứng phó không được.

“Đã biết, sư phó.”

Đồ đệ vẫn không cần hắn quan tâm, An Nhạc dặn dò xong rồi nắm Vĩnh Cơ muốn đi, ai ngờ Vĩnh Cơ lại đột nhiên rút tay về, chạy chậm đến Thiện Bảo bên người, ngẩng đầu lên, đem một đám hoa nhét vào trong lòng Thiện Bảo, “Thiện Bảo ca ca, hôm nay cám ơn ngươi, Vĩnh Cơ không khó qua.”

Thiện Bảo sửng sốt, đứa nhỏ cười đến vẻ mặt sáng lạn, nói xong này một câu, lại nắm tay An Nhạc, lắc lắc lắc rời đi. Thiện Bảo ngơ ngác nhìn nho nhỏ thân ảnh của Vĩnh Cơ càng lúc càng xa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ai nói mười hai a ca cái gì cũng đều không hiểu, kỳ thật đứa nhỏ này có lẽ cái gì đều biết cũng nói không chừng, sư phó lúc này đây hẳn là sẽ không bị đuổi đi.

Vĩnh Cơ thăm Na Lạp thị xong mấy ngày nay tinh thần vẫn là thực sa sút, trở về sau, cũng không quan tâm vườn rau của nó như thế nào, hết sức chuyên chú chép sách Càn Long phạt. Phúc công công nhìn đau lòng, biến đổi biện pháp cho Vĩnh Cơ bổ thân thể, ngự phòng ăn bên kia gì đó bọn họ nếu không đến hắn liền tự nghĩ biện pháp, chính mình làm một phòng bếp nhỏ, tỉ mỉ chiếu cố Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ bị phạt chép sách, mỗi ngày của nó lại khôi phục đến cuộc sống trước kia: hai nơi một đường, theo A Ca sở đến thượng thư phòng, lại từ thượng thư phòng về A Ca sở, nó không biết trong cung này là thị là phi, sống trong cái vòng nhỏ hẹp của mình, thẳng đến vài ngày sau, nó nhận được một tin tức kinh người, Ngũ a ca Vĩnh Kì muốn kết hôn tân phúc tấn — Tri Họa.

Nó không hiểu lắm, nó mơ hồ nhớ rõ lúc trước Ngũ Ca là vì Tiểu Yến Tử tỷ tỷ rời cung trốn đi, bỏ trốn rất xa, còn ăn rất nhiều khổ, cuối cùng hoàng a mã tự mình đi mang bọn họ trở về, như thế nào bây giờ lại muốn cưới tân phúc tấn chứ?

Phúc công công ngồi ở một bên nó, vừa bóc hạt dẻ, vừa lải nhải, “Còn không phải cái kia Tiểu Yến Tử không ra gì, Ngũ a ca là cái gì thân phận, nàng còn không hiểu được giữ thể diện cho Ngũ a ca, cả ngày gây sự, tiền đồ của Ngũ a ca sớm muộn gì bị nàng làm hỏng, lão Phật gia sao có thể làm cho nữ nhân như vậy cho Ngũ a ca làm phúc tấn, về sau chủ tử chúng ta cũng không nên thích nữ nhân như vậy!”

Vĩnh Cơ ôm Đa Đa, bỉu môi trả lời, “Công công, ngươi nói cái gì nha, hoàng a mã nói Tiểu Yến Tử tỷ tỷ đây là dẫn tính thiên chân, hoàng a mã thực thích.”

“Hừ, thích?! Từ xưa thiên tử đa tình, hoàng a mã của ngươi làm gì có tình dài.” Phúc công công đem một cái đĩa hạt dẻ bóc xong để bên người Vĩnh Cơ, “Tiểu Yến Tử là trong cung hoàng a mã của ngươi chưa thấy qua, nhưng mà chỉ là người để đùa với việc vui đùa. Tiểu Yến Tử nếu biết một chút tiến thối, cũng sẽ không làm cho Ngũ a ca khó khăn, loại nữ nhân này chủ tử về sau trăm ngàn không cần trêu chọc.”

Vĩnh Cơ khó hiểu, Phúc công công nói chuyện thật khó hiểu, Đa Đa ở hắn trong lòng giãy dụa muốn nhảy tới đĩa hạt dẻ kia, Vĩnh Cơ buông nó, nó phe phẩy cái đuôi đi qua, bị Phúc công công một chưởng chụp bay, “Cho tiểu chủ tử, không có phần của mày.”

Đa Đa không cam lòng yếu thế, banh thân đối với Phúc công công kêu gâu gâu.

“Đa Đa!” Vĩnh Cơ chạy nhanh bắt nó trở về, lại lấy mấy hạt dẻ nhét vào miệng Đa Đa, Đa Đa được hạt dẻ an phận, chôn ở trong lòng Vĩnh Cơ hừ hừ, “Công công, Ngũ Ca nếu cưới Tri Họa vậy Tiểu Yến Tử tỷ tỷ làm sao bây giờ?”

“Chủ tử còn gọi Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, tiểu chủ tử cùng các nàng không cần rất thân cận, hoàng hậu nương nương……”

“Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi tỷ tỷ đối với hoàng ngạch nương tốt lắm.” Bọc nhỏ tử biện giải.

Phúc công công thở dài, việc Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi đối hoàng hậu, hắn tối rõ ràng, hoàng hậu nương nương là được hai vị này giúp, nhưng là cũng là hai vị này gián tiếp hại hoàng hậu nương nương đến nông nỗi bây giờ, phương diện này gì đó hắn không muốn nói cho Vĩnh Cơ, hắn ở trong cung nhiều năm như vậy, nhìn xem so với ai khác đều thấu triệt, hắn sờ sờ Vĩnh Cơ đầu, từ ái nói, “Đứa nhỏ ngốc.”

“Mới không ngốc!” Vĩnh Cơ bất mãn, Phúc công công luôn như vậy, nói một nửa dừng lại, nó phe phẩy đầu, “Hiện tại Ngũ Ca muốn kết hôn tân phúc tấn, Vĩnh Cơ muốn đưa lễ sao?”

“Lễ vật, công công đã cho ngươi chuẩn bị tốt.”

Trong cung mặt này lễ vật đưa tặng cũng là có ảo diệu, không thể rất thấy được, chiếm nổi bật của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cũng không thể rất keo kiệt làm mất mặt, cái khác bọn họ không có nhưng là ở bên hoàng hậu nương nương nhiều như vậy năm, Vĩnh Cơ thứ quý trọng gì đó cũng không thiếu, Phúc công công đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật muốn đưa, dù sao hắn đoán tiểu chủ tử đi qua cũng là làm nền, không có người nào sẽ để ý.

Phúc công công không có hứng thú với trận hôn sự này của Ngũ a ca, nhưng là trong cung cũng là vì chuyện này mà phía trước phía sau bận rộn hẳn lên. Ngũ a ca thân phận địa vị như thế, hắn là tối được sủng ái hoàng tử, Hoàng Thượng vài năm trước còn có ý tứ muốn phong vương, hiện tại hoàng hậu bị phế, mười hai a ca con trai trưởng thân phận chỉ danh nghĩa, trưởng tử tam a ca là cái ma ốm, không làm Hoàng Thượng thích, tứ a ca đã cho làm con thừa tự, bát a ca chân có tật, mười một a ca là hán phi sinh ra, hiện tại trong các hoàng tử Ngũ a ca là người tiếp cận ngôi vị hoàng đế nhất.

Nội vụ phủ không dám chậm trễ, Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh, muốn dựa theo lễ thân vương làm hôn lễ này, đồ cưới của Trần gia cũng nhiều và quý, bọn họ sợ làm cái gì sai, khiến hai vị đại nhân vật trong cung mất hứng, bởi vậy, hôn lễ này so với vài năm trước hai cái cách cách gả ra còn náo nhiệt hơn, dù sao cũng là một cái hoàng tử cưới đích phúc tấn, trường hợp tự nhiên long trọng hơn so với cưới Tiểu Yến Tử, trên cơ bản người trong cung có thể sử dụng đều bị dùng tới, liền ngay cả An Nhạc cũng thường xuyên bị kéo qua đi hỗ trợ sắp xếp này nọ.

Trong cung nóng mặt náo nhiệt nháo, Vĩnh Cơ lại sinh chính mình tâm tư, chờ An Nhạc đi giúp phủ nội vụ xong trở về, chỉ thấy Vĩnh Cơ ghé vào bên cửa sổ ngoắc hắn, An Nhạc đi qua, Vĩnh Cơ thực hưng phấn đem một cái cái túi nhỏ phóng tới An Nhạc trong tay, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo An Nhạc đưa lỗ tai lại đây.

An Nhạc nghi hoặc cúi xuống thân mình, Vĩnh Cơ ghé vào lỗ tai hắn như thế như thế như vậy như vậy một lát, sau đó chờ đợi nhìn về phía An Nhạc.

“……”

“Được không?” Nho nhỏ thiếu niên mở to hai mắt mong đợi, hai tay chập lại, mềm giọng năn nỉ, “An Nhạc, ngươi giúp giúp Vĩnh Cơ đi.”

Trầm mặc trong chốc lát, An Nhạc đem cái túi nhỏ thu vào trong lòng, trên mặt hình như có ý cười thoảng qua, “Được, nô tài cam đoan nhất định hoàn thành.”

“Thật tốt quá.” Vĩnh Cơ cao hứng nhảy bật lên, ở cửa sổ ôm An Nhạc một chút, “Ah, thật sự là quá tốt.”

An Nhạc mắt mỉm cười nhìn đứa nhỏ đơn thuần vui vẻ, xoay người rời đi, chuyện này là đúng hay sai hắn còn không biết, nhưng là ít nhất hiện tại mười hai a ca là vui vẻ, làm cho đứa nhỏ vui vẻ trong chốc lát cũng không có gì.

Đại hôn của Ngũ a ca Vĩnh Kì là lão Phật gia hạ ý chỉ, định ngày quá gần, cũng làm được vội vàng, lão Phật gia nắm trong tay cái vương bài Tiêu Kiếm này, nhưng vẫn là sợ Vĩnh Kì đổi ý, cùng Tiểu Yến Tử thật sự bỏ trốn giống như trước, lại cướp tù cái gì, đến đó sẽ không tốt thu thập.

Hôn lễ của Vĩnh Kì cùng Tri Họa là sự kiện lớn trong cung những năm gần đây, hôn lễ ngày đó, kinh thành mười dặm trang hoàng màu đỏ, xe vàng bánh xe nạm ngọc, ngựa trịch trục thanh thông, yên gấm vàng Lưu Tô, thật sự là ‘hoàng môn phi khống bất động trần, ngự trù tấp nập đưa bát trân’. Vĩnh Cơ sớm đi tới Cảnh Dương cung, Phúc công công vì nó chuẩn bị là một đôi bình hoa trăm năm hảo hợp như ý cùng mấy tấm tranh chữ cổ, lúc nó cùng An Nhạc vừa đến, Cảnh Dương trong cung hữu cơ linh tiểu thái giám đi lên tiếp đi qua.

Chỗ ghế của nó là bàn dưới, cùng chỗ vài tiểu a ca và cách cách, bát a ca cùng mười một a ca là anh em cùng mẹ, hai người ghé vào cùng nhau, thất cách cách và cửu cách cách là chị em do Lệnh phi sinh cũng có chuyện không hết, nó như trước là một người. Người nhà của tân nương không ở kinh thành, cũng do Tri Họa được lão Phật gia thích, bởi vậy nàng là từ Từ Ninh cung gả ra, bái tế tổ tông, chỉ tượng trưng ở trong cung đi một vòng liền nâng kiệu hoa đến đến Cảnh Dương cung. Lúc bái đường, Thái Hậu cười đến mắt không thấy mở ra, hào phóng cho tiền lì xì, ngay cả vòng tay tiên đế ban cho trên tay cũng cho Tri Họa, “Các ngươi vợ chồng son ở với nhau cho tốt a, ai gia còn chờ ôm tiểu tằng tôn đây.”

Tri Họa bị khăn voan đỏ thẫm che khuất mặt, không biết là phản ứng ra sao, sắc mặt Ngũ a ca đã có chút trắng, bái đường xong, Tri Họa bị đưa đến tân phòng. Thái Hậu đi trở về, yến tiệc thoải mái hơn nhiều, mọi người nói nhao nhao ồn ào, Vĩnh Cơ vụng trộm đi khỏi ghế, cũng không có người chú ý tới.

Vĩnh Cơ chuyển tới mặt sau, lướt qua tân phòng, đến một bên khác, quả nhiên thấy Tiểu Yến Tử một người ở trong phòng, bộ dáng rầu rĩ không vui. Nó đứng ở cửa do dự trong chốc lát, nâng tay lên gõ cửa.

Có một phản hồi »

  1. Pingback: Hoàn Châu chi bất cải cơ nhạc « Yuu Kiyomoto

Bình luận về bài viết này